Tuổi già
Rồi đến lúc, cát bụi trở về nơi cát bụi
Nhưng trên mạng, toàn nghe người ta xúi:
“Cống hiến nhiều rồi
Giờ ta chỉ sống cho ta…”
Tức là
“…Như con thú, chăm chút cho bộ lông mình trước đã …”
Hay như con sò, thu mình trong vỏ đá
Vô cảm, dững dưng
(Kể cả người thân, máu mủ, ruột già)
Vợ mình ư?
Thì là con người ta
Còn con ư ?
Là do vợ đẻ ra …
Mặc kệ chúng!
Tồn tại, sang, hèn, rủi, may…
Trên đời có số cả!
Đời cua, cua lo. Đời cáy, cáy ngoáy mà
Từ tuổi sáu mươi, đỉnh dốc đã bước qua
Quỹ thời gian ngắn rồi
Hãy lo cho ta đã
Thiên hạ khen chê? Hãy bỏ ngoài tai.
Việc thích thì làm.
Miễn là thoải mái !
Đâu khoái thì đi. Ăn nhậu, tiêu sài, bất kỳ, những món gì mình thích
Con, cháu, khó khăn ư?
Ai đời, vợ đàn bà, đẻ ra toàn con nít?
Ta nuôi con ta rồi.
Giờ chẳng nuôi hộ con cho ai hết!
Tương lai giống nòi ư?
Có trời mới biết !
Nhưng trước tiên
Khổ riêng, ta đã thấy nhãn tiền !
Chúng quậy phá, khóc la
Đến nghỉ ngơi, chẳng yên được nữa là
Cái nợ đồng lần, sao mà nặng thế ”
Cứ nói:
Hạnh phúc là được phần chia sẻ
Hay hạnh phúc bo bo, lo cho cái thân già?
“Tự do! Tự do! “
Đó là tất cả
Cho nhàn tấm thân
Thỏa chí chơi gần, rồi thích nhởn xa
Được như thế, chắc là trường thọ
Tiền sẵn trong bao, vàng moi trong lọ
Thỏa chí tang bồng, thoả nỗi khát khao !
Thời trẻ đã ngoan. Già hư tý sao nào?
Hãy hưởng thụ đi
Hãy là sống gấp
Khi thu nhập không lên, bệnh tật lại thêm vào …”
***
Nhưng nói dễ, mà làm khó biết bao!
Vì mỗi cây, mỗi hoa
Mỗi nhà mỗi cảnh
Đã là con người
Biết ăn ớt thì cay
Biết đi cày thì mệt
Biết buồn khi đám ma
Biết vui như hoa ngày Tết
Đầu đen máu đỏ, ai mà chẳng biết nhục, vinh
Và tất nhiên:
Chỉ muốn nhàn tấm thân, sung sướng riêng mình
Nhưng với người Việt duy tình
Có trái tim nóng
Và tâm hồn không giá lạnh?
“Trách nhiệm, ruột già… ”ai mà lãng tránh
Nên thương người, như chính thân mình
Sao có thể làm thinh
Trước khó khăn của người thân trong một gia đình?
Và phải chăng, đây là cội nguồn sâu thẳm
Của căn nguyên bệnh vô cảm nảy sinh
Nhạt nghĩa anh em, phai tình đồng chí
Không như thuở xưa cha ông
Chiến đấu, hy sinh, vì công lý, hoà bình.
Xét cho cùng, ta hy sinh vì chính gia đình mình và tương lai con cháu
Chiến đấu bởi cái riêng, nằm trong cái chung
Gia đình nhỏ, trong non sông yêu dấu
Bởi vậy, khi con cháu đói nghèo, ta vui vẻ gì đâu?
Giúp được chúng chút nào, thì hãy giúp đi
Chút đời già còn lại, của ta, nào có xá gì?
Khi tương lai nơi tóc xanh, chứ đâu dành nơi đầu bạc?
Đừng ngụy biện
“rằng thì là… mặc kệ !
Khổ lao, cho chúng trưởng thành mau
Không cho cá, mà là cho chiếc cần câu…”
Trong khi, đời chưa dạy chúng cách nhử mồi, ngoắc lưới…
Xô ra bể đời, khi chưa đủ sức bơi?
Tổ tiên ông bà, người xưa từng nói
Cho ít, cho nhiều, nào đã bằng cái cách của ta
Chính đó là gia phong, truyền thống mỗi nhà
Trẻ ngoan hiền, gốc từ mẫu mực của ông cha
Từ tấm gương yêu thương, nhân ái, chan hoà
Bởi lẽ giản đơn:
Nếu ruột già, máu mủ, ta không thương
Liệu có thương nổi, những người dưng, nước lã?
Nhưng ngẫm vậy thôi!
Hãy mặc lòng thiên hạ
Dù họ nói nghiêng, hay là nói ngã
Ai có điều kiện thì theo
Ai cháu con vất vã, còn nghèo
Giúp, dạy chúng được đến đâu, tuỳ theo thực tế
Bắt chước sao nổi những đại gia đô thành
Biệt thự, xịn xe… Của để dành, không sao kể xiết
Cháu, con học trường sang
Ăn uống nhà hàng
Chọn người giúp việc
Vậy thì:
Xin đừng nhìn lên cao, xin đừng nuối tiếc
Mà hãy nhìn ngang
Và nhìn xuống dưới- đồng bào!
22/1/2022
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét