( Không muốn mà đành phải chịu)
Ngày xưa, lăn lộn chiến trường
Đầu xanh, tuổi trẻ coi thường gian nguy
Người lính còn giặc, còn đi
Sáng ngời lý tưởng, xá gì tấm thân
Sốt rét, nhiễm độc... bao lần
Đói cơm, thiếu muối cái chân phù nề
Thương người mãi mãi không về
Kẻ sống, bệnh tật ê chề bám đeo
Thần kinh, hành hạ sớm chiều
Giật mình đêm, tưởng bom reo, pháo dồn
Lẫn rồi, quên, nhớ từng cơn
Tính cách thay đổi, giận hờn vu vơ
Da cam, nhiễm độc không ngờ
Những ai từng lính bây giờ ngấm chưa ?
Lâu ngày chuyển dạng ung thư
Nằm thoi thóp.
Tiếc ngày xưa... !
Ước gì!
14/7/2020
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét