Tuấn Trường sinh sau
Bé nhất nhà
Đẻ muộn, nên phận gọi là út thôi
Ngoại, thì cách trở xa xôi
Nội, ông bà yếu, thiếu người bẵm chăm
Bố mẹ thì phải đi làm
Vắng hay đi muộn, cơ quan phạt liền
Anh, chị đến lớp thường xuyên
Ai chăm khi chỉ mình em ở nhà?
Thuê người- Chuyện khó nói ra
Hợp tình, hợp cảnh, rồi là thương yêu
Chưa nói thu ít, chi nhiều
Đồng lương eo hẹp, bao nhiêu việc cần
Thôi, mình biết phận, biết thân
Khóc không dám khóc, bú, ăn no, khềnh
Mỗi khi bà bận, nằm mình
Không may tè, bĩnh .. cũng đành khẽ kêu
Nghĩ thương cháu biết bao nhiêu
Càng thương con với bao điều âu lo
Mong cháu khỏe, nhà thuận hoà
Là đem hạnh phúc đến cho tuổi già
12/2020
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét