Thứ Bảy, 2 tháng 1, 2016

CÔ LẺ MÌNH EM





(Cho em nhân 50 năm 
Trường THPT Yên Định, Thanh Hoá)
Khoảng sân rộng
Vòng người nêm kín
Kỉ niệm thành lập trường
Tấp nập hân hoan
Em lặng lẽ một mình đứng đó
Bên gốc phượng già
bạc vỏ thời gian
***
Năm mươi năm
một thuở học sinh
Những kí ức ùa về xao động
Nghe điểm trống trường
Nhớ tiếng kẻng vang
Căn lán nhỏ 
Giao thông hào tránh đạn
Rơm nếp vàng đan mũ tránh bom...
Những sớm hôm miệt mài đèn sách
Vẫn dành riêng một ánh mắt nhìn
Tuổi thần tiên muôn đời kì diệu
Áo học trò trinh trắng buổi đầu yêu...
***
Năm mươi năm
Có biết bao nhiêu
Lớp lớp học trò rời mái trường lưu luyến
Xôm tụ về đây 
Một ngày kỉ niệm
Niềm vui chung
Buồn chỉ riêng em...
Lớp học sinh niên khóa đầu thành lập
Giờ ai còn
ai mất
Nhớ
quên ...
Về trường xưa
về miền kỉ niệm
Nỗi niềm riêng dấu kín nơi tim
Chàng trai ấy ra đi không hẹn
Em đơn côi
cô lẻ về tìm...
***
Tất cả vô tình
Quên lãng với thời gian
Chỉ cây phượng già
vỏ bạc màu năm tháng
Còn nhớ cánh hồng
Ướp trang sách em mang...
V.V.L 
15/11/2015
Ngày kỉ niệm 50 năm thành lập Trường PTC3YĐ(THPTYĐ1) Trong niềm hân hoan của các thế hệ học sinh, các thầy cô giáo và các đại biểu về tựu trường, tay bắt mặt mừng, sẻ chia nỗi buồn, chung vui sự thành đạt. Nhất là những lớp ra trường gần đây và hơn 1300 học sinh đang học, niềm vui cứ tràn trề...
Tôi bắt gặp một phụ nữ ( hay là hình bóng chính tôi) mái tóc hoa râm, chị tận phương nam xa xôi tìm về trường xưa, một mình đứng dựa gốc cây, ánh mắt xa xăm như tìm về kỉ niệm... Trường đông vui nhưng chị xa lạ đơn côi. Nào những ai còn biết, còn nhớ đến chị... Thế hệ học trò lớp của chị ai biết thì về, mà hiếm hoi, chỉ khi người cùng lớp mới biết nhau, mà chắc gì còn sống và gặp lại đã nhớ vì đã 50 năm... Thời chị đầy ắp kỉ niệm với thầy, cô bạn bè, chân đất mũ rơm, cơm độn sắn ngô, ăn với muối vừng đi học. Thày trò gắn bó đâu phải học xong, phóng vù xe máy mỗi người mỗi nẻo, chẳng gắn bó cùng ai !Ngày ấy chiến tranh. Bạn bè bao người " xếp bút nghiên theo việc đao cung", có người ra đi vĩnh viễn khi tài năng đang phát tiết và tình yêu vừa chớm nở, cũng có người trở về với tấm thân không trọn vẹn...và cũng có kẻ nhờ có chiến tranh mà gặp may tất cả... Bao người về trường xưa với đạo lí uống nước nhớ nguồn, tư hào về bạn bè thầy cô về mái trường thân yêu để tri ân, nhưng cũng có kẻ mong về để khoe danh... Còn chị, chị về trường xưa để sống lại kỉ niệm... một kỉ niệm thuở học trò đã theo chị cùng năm tháng cho đến giờ đây vẫn đốt cháy tâm can chị ! Ôi kỉ niệm, kỉ niệm tan chắc nào ai đó đã tìm về...

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét